Hãy nhớ màu hoa sim

hoa-sim

Tháng hai…
Má em ửng sắc đào,
Và nụ cười em rực rỡ như mai vàng ngày xuân tới
Nhưng xin em đừng quên,
Ngăn ngắt trải núi đồi biên giới,
Có màu tím hoa sim
Xin em đừng bao giờ quên
Có những người lính đã hy sinh
Cho em ngày hôm nay cười như hoa trong nắng mới.

Nhất Chi Mai 2013.02.17

Những người thầy của tôi.

Có những người thầy dắt tôi qua miền thơ ấu
Dạy cho tôi những bài học đầu đời
Trong ánh mắt thơ trẻ rạng ngời
Lấp lánh những i tờ, những một hai, những câu chuyện cổ…

Có những người thầy luôn nhìn tôi cổ vũ
Cho tôi tự tin trên những bước chông gai
Con đường đời phía trước vẫn rất dài
Tôi biết, sau lưng còn nhiều ánh nhìn mong mỏi

Có những người thầy truyền cho tôi đam mê học hỏi
Tóc hoa râm vẫn sáng tối miệt mài
Để cho tôi nhìn lại bản thân tôi
Biết xấu hổ để sửa mình, để không cho phép tôi buông thả

Có những người thầy cho tôi tấm gương đức độ
Giữa cuộc đời vất vả đua chen
Tấm lòng không để thời cuộc ố hoen
Ngẩng cao đầu trước bão tố cuộc đời rung giật

Có những người thầy, thậm chí tôi chưa từng gặp mặt
Có người chưa hề đứng trên bục giảng chỉ một ngày
Cả những “người thầy” không thực là người, chỉ là một quyển sách hay
Ngày hôm nay, tôi xin gửi tới những người thầy của tôi lời cảm tạ.

NCM 2012.11.20

Ánh mắt người lính già

Người thương binh
Đứng bên đường những ngày cuối thu chớm lạnh
Đôi mắt buồn sâu thẳm
Lặng lẽ nhìn dòng người đi đang hối hả, cáu cẳn, đua chen.

Image

Ánh mắt ông chắc đang hướng về những ngày ấy, chiến tranh
Anh lính trẻ trong tim sôi bầu nhiệt huyết
Mặc đạn bom, anh cứ lao lên phía trước
Sau lưng, xác đồng đội chẳng nguyên lành.

Anh chỉ nghe lời thúc giục: tiến lên trước, tiến nhanh!
Anh chiến đấu cho mẹ anh, vợ anh cùng đứa con chưa trọn tháng
Một ngày mai tươi sáng
Khi nước non sạch bóng bọn xâm lăng

Rồi cũng hết chiến tranh,
Người thương binh trở về làng cũ
Mang theo tấm thân tàn phế
Cùng ánh mắt rạng ngời khi nghĩ đến tương lai

Thế mà hôm nay,
Người thương binh ấy đứng đây giữa lòng thủ đô ngàn năm văn hiến
Đất của ông lại bị chiếm
Nhưng lần này, không phải bởi kẻ ngoại bang

Người lính ấy đâu tiếc tuổi xuân
Đã hiến trọn cho quê hương đất nước
Nhưng ông không hiểu được
Vì sao?

Dòng người vẫn cứ đi, vội vã ồn ào
Đời ban cho ông chỉ những ánh nhìn ái ngại
Ông nhìn lại cuộc đời với đôi mắt sâu khắc khoải
Như cố xin câu trả lời cho câu hỏi đời ông ./..

NCM 2012.11.06